Cách làm - Toàn quốc: Tắm trắng Cafe kết hợp thảo dược thiên nhiên - www.lamchame.com |
- Toàn quốc: Tắm trắng Cafe kết hợp thảo dược thiên nhiên
- Hà Nội: Bỉm Merries , Bỉm Goon Bỉm đủ Size Cho Bé Giá rẻ nhất tại Hà Nội
- Kinh nghiệm chữa loét da cho người cao tuổi
- Hà Nội: Thanh lý bánh trung thu khách sạn hà nội
- Hà Nội: can mua ket sat
- Hà Nội: thanh lý camera giám sát
- Toàn quốc: Người Khách Lạ
- Toàn quốc: Người Khách Lạ
- Hà Nội: Mẹ nào cần nhà/ đất các khu vực quanh HN gửi yêu cầu vào đây, 3 ngày có d/s nhà để chọn
- Hà Nội: Mình muốn tìm nguồn cung quần áo:D
- Toàn quốc: Thanh lý quần bò Mango của Anh!
- Kinh nghiệm: Mẹo giữ quần áo bền lâu
- HN - Thanh lý: Mình cần thanh lý sim Vietel số tiến 789 – rất đẹp
- Toàn quốc: Người Khách Lạ
- Hà Nội: Bán bàn phím bluetooth cho ipad mini mới cong
Toàn quốc: Tắm trắng Cafe kết hợp thảo dược thiên nhiên Posted: 10 Sep 2013 06:34 AM PDT TẮM TRẮNG DA BẰNG CÀ PHÊ VÀ THẢO DƯỢC THIÊN NHIÊN Sản phẩm là 1 công thức gia truyền bằng 100% các nguyên vật liệu từ thiên nhiên bao gồm cà phê và 10 vị thuốc thảo dược thiên nhiên quí hiếm. Hoạt động an toàn dựa trên nguyên lý loại bỏ dần tế bào chết và sậm màu trên bề mặt da, đồng thời đẩy lùi các sắc tố melanin làm sậm màu bên trong biểu bì và thúc đẩy da phát triển các lớp tế bào mới, làm da trở nên non mịn và sáng trắng tự nhiên. Ngoài công dụng làm trắng da, các thảo dược còn giúp làm mờ dần các tàn nhang và đồi mồi, giúp da mịn màng và săn chắc hơn. Bạn sẽ cảm nhận được làn da sẽ sáng hẳn lên và cực kì mịn màng ngay sau lần tắm đầu tiên. Tôi xin cam đoan nếu bạn theo đúng liệu trình, bạn sẽ có được làn da trắng hồng chỉ trong khoảng 15 - 20 ngày. Và bạn sẽ tự tin về làn da trắng hồng đầy thu hút của mình, cũng như thoải mái chưng diên khi ra ngoài. Đã rất nhiều người khi được chúng tôi chia sẻ đã sử dụng và 100% đều cho kết quả tuyệt vời hơn cả mong đợi. Chúng ta cần biết, cà phê rất giàu chất chống oxy hóa giúp làm giảm các sắc tố xấu trên da, thêm vào đó, cà phê lại là 1 chất tẩy tự nhiên giúp bạn tẩy tế bào chết trên da giúp da trở nên mịn màng hơn, dễ thẩm thấu các chất dinh dưỡng trong thảo dược có tác dụng làm trắng da hơn, giúp làn da trở nên trắng mịn như bạn mong muốn. Quyền lợi của bạn khi mua sản phẩm:Các loại vitamin giàu có trong thảo dược thiên nhiên thực sự là một nguồn dưỡng chất quý giá cho bất kỳ làn da nào. Có rất nhiều sản phẩm và dịch vụ trên thị trường, thế nhưng kèm theo vô số vần đề đáng quan tâm:
Ngoài đáp ứng các tiêu chí trên, phương pháp tắm trắng bằng cà phê và thảo dược này còn được ưa chuộng bởi :
Sản phẩm hoàn toàn được làm từ thảo dược thiên nhiên không chứa bất kì 1 hóa chất nhân tạo nào nên an toàn tuyệt đối, và bạn có thể hoàn toàn yên tâm là :
100% người đã sử dụng nếu theo đúng liệu trình của chúng tôi thì hiệu quả ngoài mong đợi.
Liệu trình của chúng tôi là 4 gói ( cho 8 lần tắm) - Để da trắng lên trông thấy kéo dài từ 5 đến 8 lần tắm tùy độ sẫm của da và làm da trắng lên dao động từ 40% đến 70% so với trước. Giá bán của gói tắm trắng thảo dươc cà phê 198.000 VNĐ/gói ( cho 2 lần tắm ) Vì số lượng quà tặng có hạn và các nguyên liệu thảo dược chỉ có theo mùa. HƯỚNG DẪN MUA HÀNG Giao Hàng Tận Nơi Trên Toàn Quốc Giao hàng tận nhà tại Tp.HCM Dù Chỉ 1 Sản Phẩm !!! Đến mua tại trụ sở - Vui lòng liên hệ trước khi đến.-Lưu ý phía trước lànhà hàng Nhân Quán, văn phòng tại lầu 1. Giao hàng tận nhà nhanh chóng - FreeShip các quận trung tâm Tp.HCM. - Giá Ship từ 5.000đ – 25.000đcho các quận ven khác.. - Thời gian giao hàng từ 6h- 22h. ***Các Tỉnh Thành Khác*** Giao hàng bằng chuyển phát nhanh bưu điện-EMS hoặc chành xetùytheo yêu cầu khách hàng. *** Lưu ý: Nếu không có tài khoản ngân hàng : - KH cứ việc ra bất kì ngân hàng nào nhờ chuyển tiền vào tài khoản trên. - Nhân viên ngân hàng sẽ đưa cho bạn phiếu chuyển tiền, điền thông tin , sau đó đưa tiền và nhận hoá đơn ( chỉ mất ít phút thôi ). Hoặc chuyển tiền qua bưu điện : - KH đến bất kì bưu điện nào tại địa phương. - Chuyển tiền nhanh theo thông tin bên dưới . Người nhận: Đặng Lê Thu Trang Địa chỉ:446 An Dương Vương, P.10, Q.6, Tp.HCM | |||||||||
Hà Nội: Bỉm Merries , Bỉm Goon Bỉm đủ Size Cho Bé Giá rẻ nhất tại Hà Nội Posted: 10 Sep 2013 06:32 AM PDT Hệ thống Minimart Bán Bỉm Merries cho Bé và Bỉm Goon Đẩy đủ Giá mềm nhất Ưu Đãi cho Khách hàng mua hàng online trên lamchame bằng chính sách Free ship cho Các mẹ mua Bỉm Goon và Bỉm Merries tại hệ thống từ 17h00 - 21h00 Thông số sản phẩm: Bỉm Merries
Mô tả sản phẩm:
| |||||||||
Kinh nghiệm chữa loét da cho người cao tuổi Posted: 10 Sep 2013 06:31 AM PDT Ở đây có 1 số do mình sưu tầm ,và 1 số là kinh nghiệm thực tế của mình khi có người nhà bị bệnh .Hi vọng có thể giúp ích những người có người nhà bị nằm liệt lâu ngày. Người cao tuổi thường mắc nhiều chứng bệnh phải nằm lâu, cùng với tình trạng tiêu tiểu không tự chủ rất dễ gây loét da nhất là Trường hợp nặng có thể loét tới xương và nhiễm trùng máu rất nguy hiểm.Nếu không được chăm sóc ngay từ đầu thì từ một vết loét nhỏ sẽ dẫn đến một vết thương có mủ, rất lâu lành gây đau đớn, nhất là đối với người cao tuổi khi sức đề kháng giảm khiến việc điều trị càng khó hơn. Loét dễ xuất hiện vào mùa nóng, do tiết mồ hôi nhiều, sự ẩm ướt của việc tiểu tiện đối với những bệnh nhân tiểu tiện không tự chủ, nằm lâu trên một mặt phẳng cứng, hoặc không thể tự xoay trở thường xuyên như bệnh nhân bị liệt, bệnh nhân hôn mê do chấn thương sọ não, tai biến mạch máu não... Những dấu hiệu khi xuất hiện loét: Vùng da thường tiếp xúc với mặt giường nhiều lúc đầu sẽ không đau hoặc đau ít, sau đó dần dần đỏ lên, vài ngày sau sẽ giống như một vết phỏng, có những mụn nước bao bọc hoặc rộp da, nếu không được chăm sóc cẩn thận rất dễ bị vỡ, có màu đỏ bầm và sau đó đen lại do hoại tử tổ chức phần mềm, khi sờ sẽ thấy lạnh. Khi phát hiện vết loét bạn cần phải lưu ý ngay để điều trị ngăn chặn sự lan rộng, vết loét càng sâu thì càng dễ nhiễm trùng dẫn đến việc lâu lành hơn, gây thêm đau đớn cho bệnh nhân. Vùng da nào dễ loét nhất? Bệnh nhân nằm bất cứ tư thế nào cũng rất dễ gây ra loét ở những nơi mà xương nhô lên, có lớp cơ và da bao bọc quá ít. Cơ thể của người cao tuổi do tiêu hoá kém, hấp thu dinh dưỡng chậm, sức đề kháng kém nên vết loét rất lâu lành. Vì vậy cho dù chỉ là một vết loét nhỏ, chúng ta cũng phải chăm sóc chu đáo, vì nếu để vết loét càng sâu rộng, sự xâm nhập của vi trùng ngày càng phát triển, sẽ xuất hiện nhiều tế bào hoại tử dẫn đến bội nhiễm phải cắt lọc loại bỏ tế bào chết, bệnh nhân càng đau đớn. _Nằm ngửa: dễ loét là vùng sau ót, vùng xương cùng, hai bên xương bả vai, hai cùi chỏ, hai gót chân. _Nằm nghiêng: nghiêng về phía nào thì bên đó trực tiếp bị ảnh hưởng: vùng thái dương, phía ngoài và trong đầu gối, mắt cá ngoài. _Ngồi: ảnh hưởng đến phần xương nhô ra khi ngồi mà y học gọi là ụ ngồi xương chẩm. Chăm sóc và xử trí bệnh nhân bị loét: _Ngay khi có sự xuất hiện một vùng da nào đó bị đỏ, nên xoa bóp nhẹ nhàng vùng da đó để kích thích sự tuần hoàn máu _Giữ vùng da đó luôn khô thoáng sạch sẽ. _Vệ sinh sạch sẽ sau khi người bệnh tiểu tiện, nếu bệnh nhân là nam nên gắn bịch nilông ở bộ phận sinh dục, nếu là nữ nên lót giấy thấm hoặc dùng quần lót bằng giấy. _Dinh dưỡng cũng quan trọng cần dùng nhiều chất đạm( Có trong thịt,cá,các loại rau, nấm rơm...), vitamin để tái tạo tế bào đã hoại tử, nâng thể trạng chống đỡ được bệnh tật đang mắc phải cùng với vết loét. _Ngoài ra, phơi nắng vùng da bị hoại tử vào buổi sáng có thể giúp vết thương mau lành. _Nếu đã bị loét cần thay băng và chăm sóc mỗi ngày, thường xuyên quan sát vết loét để tránh hiện tượng lan rộng. _Những vết loét có bề mặt lớn cần phải được bác sĩ thăm khám để được điều trị đúng, giúp vết thương mau lành hơn. Lưu ý: _ Nên cho bệnh nhân nằm đệm nước hoặc đệm hơi không nên nằm chiếu trúc dễ gây loét do tì đè . _Nếu nằm giường , ghế những vùng ít thịt dễ bị tì đè phải được chêm lót thêm: nếu nằm ngửa, chêm lót dưới mông, dùng gối kê cao chân không cọ xát vào giường để tránh bị đè cấn vùng gót; nằm nghiêng bên nào thì chêm lót vùng khuỷu tay, mắt cá chân bên đó; nếu nằm sấp thì chêm lót phần trước ngực, mắt cá chân phía trong nơi tiếp xúc trực tiếp drap giường. _Nên thường xuyên giữ cho bệnh nhân được khô ráo, sạch sẽ nhất là sau khi ra nhiều mồ hôi, hay sau khi bệnh nhân tiểu tiện. _Thường xuyên xoa bóp ở những nơi dễ bị tì đè để giúp các mạch máu dễ dàng lưu thông. _Nếu đóng bỉm nên thay bỉm ít nhất ngày 2 lần để người bệnh luôn được khô ráo _Thay đổi tư thế cách hai giờ/lần, tốt nhất nên làm thời khoá biểu để trên bàn hoặc nơi dễ chú ý, tự chia sẵn giờ trong ngày, tránh sự trùng hợp mà người sau không biết. Những vùng da bị đỏ không được để bị đè cấn thêm lên, nếu da vùng xương cùng bị đỏ thì phải thay đổi tư thế để bệnh nhân nằm nghiêng hoặc nằm sấp.Tuy nhiên, tư thế nằm nghiêng dễ làm cho bệnh nhân khó chịu, không nên nằm quá hai giờ. Tư thế nằm sấp nên chú ý dễ tắc nghẽn đường hô hấp của bệnh nhân, tư thế nằm phải được thông khí tốt, có thể cho đầu nằm nghiêng. Với những gia đình ko có người hoặc ít điều kiện thuê người chăm sóc cho người bệnh: _Theo kinh nghiệm của mình thì mỗi gia đình nên mua 1 chiếc ghế nằm bằng lưới giúp thoáng khí (không dùng ghế tựa bằng gỗ). Mỗi buổi sáng sau khi vệ sinh thay bỉm cho người bệnh ,cho bệnh nhân ra ghế ngồi ở chỗ có ánh sáng , không khí trong lành. Nếu không đóng bỉm thì dùng miếng bỉm lót để lót .Với chiếc ghế này khi cho người bệnh ăn uống , ngồi chơi bạn dựng thẳng ghế lên, Những khi đi vắng có thể ngả ghế ra sau cho bệnh nhân nghỉ ngơi mà không sợ người bệnh ngã hoặc lăn xuống đất .Theo mình khá tiện lơi và an toàn . (Ghế nay nhà mình mua hơn 1 năm trước giá 900k ) _Trước bà mình bị loét ở tay và mông .Nhà mình rất lo lắng và hoang mang nên tim nhiều cách để chữa mình có seach trên mạng thì có loại gạc trị vết thương loét Seasort Soft của Đức nhưng giá thành khá cao Hơn 3 tr 1 hộp 10 miếng .Nên mình có hỏi cô bác sĩ gần nhà cô mách cho mình nếu vết loét nhỏ bằng đồng xu nên mua .Ôxi già xát trùng sạch vết thương, Sau đó ấy băng gạc bẻ 1 ống Gentamicin 80mg đổ vào gạc và lấy băng dính dán đè lên .Không ngờ sau mấy ngày vết thương của bà mình liền miệng rồi lên da non .Bây giờ thỉnh thoảng bà mình vẫn bị vài vết loét nhỏ mình vẫn thực hiện như thế và lần nào cũng hiệu quả .Theo mình cách này vừa tiết kiệm vừa hiệu quả cao _Còn với những vết loét to phải có sự tư vấn của bác sĩ khi dùng bất kì 1 loại thuốc nào tránh làm vết thương loat to khiến vết loét hoại tử hôi thối và khoét thit gây đau đớn cho người bệnh.Mình có nghe nói có loại thuốc tiêm cho bệnh nhân bị liệt tránh bị thối thịt loét da nhưng khi tiêm loại thuốc này khi mất người bệnh rất lâu tiêu .Thế nên những gia đình có ý định chôn thì nên cân nhắc khi sử dụng phương pháp này . Hi vọng những gì mình chia sẻ giúp ích được cho mọi người . | |||||||||
Hà Nội: Thanh lý bánh trung thu khách sạn hà nội Posted: 10 Sep 2013 06:29 AM PDT Chào các mẹ! Em được tặng hai hộp bánh trung thu của khách sạn Hà Nội muốn thanh lý ạh Loại bánh: Hà Nội kinh điển loại 8 bánh nướng giá 550.000 -> giá thanh lý 450k kèm theo 1 voucher giảm giá 20% khi ăn tại nhà hàng Azuma 23 Ngọc Khánh Em có thể freeship ở khu Nguyễn Khang Cầu giấy các mẹ nhé! Các mẹ liên hệ: 01689.963.284 giúp em nhé (em mượn ảnh của mẹ chiptomboy, em đã gửi tin nhắn xin phép ah :) Cảm ơn các mẹ nhiều :D | |||||||||
Posted: 10 Sep 2013 06:27 AM PDT mẹ nào cần tl kết sát thì ới em tiếng nhé.cảm ơn các mẹ nhiều | |||||||||
Hà Nội: thanh lý camera giám sát Posted: 10 Sep 2013 06:23 AM PDT cty mình chuyễn cty thanh lý 1 bộ camera quan sat gồm 1 đầu ghi hình 4 kênh + 2 mắt camera gắn trong nhà hình bán cầu trước mua hết hơn 6tr thanh lý 3tr mẹ nào có nhu cầu sử dụng liên hệ cho mình nha 0943895062 | |||||||||
Posted: 10 Sep 2013 06:23 AM PDT Người Khách Lạ kho truyen sexMột nhà văn lớn tuổi và rất nổi tiếng đã khuyên tôi: Cậu hãy cố gắng viết một đề tài gì cho sâu sắc, cứ viết mãi truyện về tuổi mới lớn, cậu sẽ không thể trở thành nhà văn lớn được. Tôi đã bóp trán suy nghĩ nhiều đêm và cuối cùng viết được truyện này . Tôi không biết nó có sâu sắc không nhưng đọc lại tôi thấy nó lạ lẫm với phong cách thường viết của mình. Tôi hơi buồn nhưng rồi tự an ủi: Đối với thần chết, ai mà chẳng lạ lẫm. Nếu đã thân quen với ông ta, bạn sẽ chẳng còn có cơ hội để viết nữa . * * * hinh sex gay Năm tôi 14 tuổi tôi bị bệnh thương hàn rất nặng. Ba tôi nói lần ấy cả nhà đều tưởng tôi sẽ không sống qua khỏi cơn bệnh. Tôi đã nằm liệt giường gần nửa tháng và thường mê man bất tỉnh khi cơn sốt lên đến 40 độ. Một buổi sáng tự nhiên tôi thức dậy với đầu óc tỉnh táo khác thường và nhận ra ba tôi đã ngồi ở bên giường từ lúc nào . Ông hỏi tôi có đỡ mệt không? Tôi gật đầu và ông đỡ tôi ngồi dậy cho uống một viên thuốc màu trắng. Uống thuốc xong, tôi lại nằm xuống giường và đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. truyen sex hiep dam Ánh nắng nhấp nháy trên những tàn cây trong vườn khiến tôi chóa mắt một lúc rồi tôi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng tựa tay trên thành cửa sổ. Người ông ốm và cao, bộ quần áo màu đen ông mặc bó sát, làm nổi bật khuôn mặt trắng nhợt. Vì tưởng ông ta là một bác sĩ được ba tôi mời đến khám bệnh nên tôi nhắm mắt nằm im chờ đợi . Tôi đã chán nhìn mặt các bác sĩ. Ông nào cũng mạnh khỏe tươi cười, nói những lời dịu ngọt trấn an làm tôi thêm bực mình cho sức khỏe yếu đuối của tôi . Ba tôi nói gì đó, tôi không nghe được rõ ràng và mãi khi nghe tiếng đóng cửa lại, một lúc lâu vẫn không có ai đụng chạm đến mình, tôi mở mắt nhìn quanh. Căn phòng vắng lặng chẳng có bóng dáng ai, ngay cả người đàn ông cũng không còn đứng ngoài cửa sổ. Tôi nghĩ vậy ông ta là một người bạn của ba tôi đến thăm, chứ không phải là bác sĩ đến khám bệnh và giờ này chắc ông đang ngồi nói chuyện với ba tôi ở phòng khách. Tôi bình thản nhắm mắt lại . - Cháu khỏe chứ? Tôi giật mình nhận ra người đàn ông lúc nãy đang đứng cạnh giường. Tôi không hiểu ông ta vào phòng từ lúc nào mà tôi không nghe có tiếng cửa mở cũng như tiếng giày đi trên nền nhà lát gạch bông. Ông hơi cúi người nhìn tôi, đôi mắt ông sâu hoắm nằm giữa hai lưỡng quyền cao và cái trán rộng có nhiều nếp nhăn. Tôi ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ người ông tỏa ra . Đây không phải là mùi nước hoa . Nó như là mùi hương của nhiều loại hoa tươi trộn lẫn với mùi trầm và tôi nhận ra rõ nhất là mùi thơn của hoa huệ, một loại hoa thường được má tôi mua về cúng vào những ngày rằm và mùng một. Ngay đối với những người thân trong gia đình, tôi vẫn thường giấu những cơn đau không cho họ biết để khỏi phải lo lắng quá nhiều cho bệnh trạng của tôi . Nên khi nghe người đàn ông hỏi thăm, mặc dù đang mệt nhoài, tôi cũng gắng gượng trả lời: - Cám ơn ông, cháu đã thấy đỡ nhiều . Người đàn ông đặt tay lên trán tôi, bàn tay ông lạnh băng như được ngâm trong nước đá khiến tôi rùng mình. Ông ta nói bằng giọng khàn khàn như có cái gì đang vướng trong cổ. - Cháu không khỏe lắm đâu, cơn bệnh chỉ tạm rút lui và chẳng bao lâu sẽ trở lại trầm trọng hơn. Tôi hỏi: - Ông là bác sĩ mà ba cháu mời đến? Người đàn ông lắc đầu: - Không. Tôi là người bạn thân của gia đình cháu . - Cháu chưa thấy ông đến thăm ba má cháu lần nào ? - Tôi quen ba má cháu từ khi cháu chưa ra đời, vì quá bận việc nên tôi chưa có dịp đến thăm. - Ông gặp ba cháu chưa ? Ba cháu mới ở phòng này bước ra . - Tôi chưa cần gặp ông ấy vội, tôi muốn đến thăm cháu trước. Cháu có muốn khỏi bệnh ngay bây giờ không? - Ông đã nói ông không phải là bác sĩ mà. - Tôi có cách chữa bệnh riêng của tôi . Đi theo tôi rồi cháu sẽ biết. - Cháu đang bệnh mà, đi đâu được. - Tôi sẽ dìu cháu đi . Không xa lắm đâu, ngay chỗ kia kìa . Đến đó cháu sẽ hết bệnh ngay . Người đàn ông chỉ tay ra phía cửa sổ, tôi ngẩng đầu nhìn theo . Tôi chẳng còn nhận ra khu vườn hằng ngày của gia đình tôi . Khu vườn có những cây nhãn cành lá xum xuê tôi vẫn thường leo trèo bắn chim và hái trái vào mùa nhãn chín. Gần giếng nước uống có cây trúc đào trổ hoa bốn mùa và dọc theo bờ tường có những bụi hoa lài rậm rạp, ba tôi trồng để lấy hoa ướp trà uống thay bữa ăn điểm tâm trước khi đến sở làm. Ngoài cửa sổ bây giờ tôi chỉ thấy một lớp sương trắng mờ đục phủ kín mặt đất. Có những bóng người qua lại chậm rãi, vật vờ như những người di chuyển trong một đoạn phim quay chậm mà tôi đã được xem. Tôi không nghe có tiếng động nào dù đôi lúc có những chiếc xe lớn chạy ngang sát thành cửa sổ và những con chim sẻ đùa giỡn với nhau, bay vụt vào phòng rồi biến mất ngay . Tôi quay lại hỏi người đàn ông: - Sao cháu không thấy có nhà thương ở đó? Người đàn ông mỉm cười: - Nơi đó không cần nhà thương vì chẳng có ai đau ốm. Đến đó mọi người đều hết bệnh và sẽ khỏe mạnh mãi mãi . - Nhưng nơi đó có vẻ buồn quá. - Nơi đó không nhộn nhịp. Đấy là một nơi chốn thanh thản. - Cháu không thích sống thanh thản, cháu chỉ thích cuộc sống nhộn nhịp. Người đàn ông chép miệng: - Tuổi trẻ ai cũng vậy, chỉ thích sự nhộn nhịp vô ích. Thôi chúng ta đã mất nhiều thì giờ rồi . Cháu hãy đi theo tôi . - Cháu sẽ phải ở lại nơi đó bao lâu để chữa bệnh? - Cháu không cần phải trở về đây nữa . - Đâu được, cháu không muốn sống xa ba má và các em cháu . - Đừng lo, chẳng bao lâu cháu sẽ gặp họ đầy đủ ở nơi đó. - Còn bạn bè cháu ? - Không trước thì sau chúng cũng phải đến đó như cháu . Nào chúng ta đi . Tự nhiên tôi nghĩ người đàn ông đây có thể là "mẹ mìn", chuyên đi dụ dỗ con nít bắt đem bán, nên tôi nắm chặt lấy thành giường và lắc đầu . - Không. Cháu không thích đi với ông. Người đàn ông có vẻ bực tức, gắt: - Không đi cũng phải đi . Mất nhiều thì giờ rồi . Ông đến nắm tay tôi, kéo tôi nhổm dậy khỏi giường. Tôi hốt hoảng la lên: - Ba ơi! Ba ơi! - La hét cũng vô ích. Chẳng ai giúp được đâu . Bị người đàn ông lôi kéo, tôi trở nên bướng bỉnh, cứng đầu như những khi bị thầy giáo phạt oan hay bị bọn học trò lớp lớn ăn hiếp, tôi hung dữ chống cự lại . Hai chân tôi đạp liên hồi vào người ông và tôi cúi xuống cắn vào bàn tay ông đang nắm chặt tay tôi . Người đàn ông nắm tóc giật đầu tôi ra, tôi nổi điên chụp con dao bổ cam để trên bàn đâm mạnh vào bụng ông. Lưỡi dao đi nhẹ nhàng như đâm vào cái gối nhét đầy bông gòn. Tôi rút lưỡi dao ra định đâm tiếp nhưng người đàn ông đã buông tay tôi và loạng choạng lùi ra xa, hai tay ôm chặt bụng - chỗ vết thương, người đàn ông ngã khụy xuống nền nhà rồi lết đi về phía cửa sổ, trong khi đó tôi cũng mệt nhoài ngã xuống giường nằm thở không ra hơi . Người đàn ông cố bám vào thành cửa sổ đứng dậy, ông quay lại nhìn tôi với đôi mắt buồn bã và nói thều thào như người sắp chết: - Cháu hiểu lầm tôi rồi . Cháu sẽ hối tiếc đã làm mất thì giờ một cách vô ích. Không phải lúc nào tôi cũng rảnh để ghé thăm cháu . Đành phải chờ đợi một dịp khác. Người đàn ông trèo qua thành cửa sổ để trốn đi nhưng vì đuối sức, ông ngã nhào ra ngoài vườn. Bấy giờ cơn sợ hãi mới ùa đến và tôi kêu rú lên. Nghe có tiếng cửa mở, tôi vội dấu lưỡi dao đẫm máu dưới tấm mền bông. Ba tôi nhanh chân bước vào, ông lấy khăn lau mồ hôi trên trán tôi . Không ngăn được xúc động, tôi úp mặt xuống gối khóc. Giọng ba tôi hỏi nhỏ nhẹ: - Con đau lắm à? Tôi lắc đầu: - Không. Con vừa mới giết người . - Con đã nằm mơ thấy ác mộng? - Không. Con giết người thật sự. Một người bạn của ba đến thăm và muốn bắt con đi . - Ai đâu ? - Con đã đâm ông ấy chết ngoài cửa sổ. Ba tôi đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài rồi ông trở vào thở dài . - Để ba cho con uống một viên thuốc an thần. Tôi hét lên: - Không. Con không nằm mơ . Đây bà xem lưỡi dao đẫm máu con vừa đâm ông ta . Tôi rút lưỡi dao dưới tấm mền bông đưa cho ba tôi xem. Lưỡi dao sáng loáng không một vết bẩn. Ông cầm lấy nó đặt lên bàn. - Con đừng chơi dao coi chừng đứt tay . * * * Căn phòng đột nhiên tối om. Câu chuyện kể bị dừng ngang, những ngọn đèn néon sáng choang trên trần nhà vừa được tắt đồng loạt, báo hiệu đã đến giờ ngủ của các bệnh nhân. Thạnh quay sang nhìn người bạn nằm giường bên cạnh, điếu thuốc vẫn còn cháy đỏ lập lòe trên môi anh. - Có lẽ anh không tin câu chuyện tôi vừa kể là thật phải không? - Thạnh nói tiếp - Chính tôi, tôi vẫn không tin là người khách lạ đó có thật và tôi đã quên ông ta ngay khi khỏi bệnh thương hàn. Mãi đến khi vào nằm ở đây tôi mới sực nhớ đến ông ta và tôi tin chắc rằng ông ta có thật. Tôi tin ông ta có thật còn hơn là Thượng Đế nữa . Anh có tin một người như thế có thật không? - Chưa bao giờ tôi gặp người khách lạ như anh kể. - Bệnh nhân nằm giường bên cạnh nói - Những lần đau mê man, tôi thường gặp bà dì của tôi . Ba ta ôm một bó huệ trắng, vẫy tay ra dấu cho tôi đến gần và đưa tay cho tôi nắm. Nhưng cứ mỗi lần tay tôi sắp chạm tay bà, bà lại biến mất và tôi tỉnh dậy . - Có thể lắm - Thạnh nói - Có thể bà dì của anh cũng giống người khách lạ của tôi . Họ chỉ đến với chúng ta khi sinh mạng của chúng ta bị nguy ngập. - Không phải đâu - Người bạn nói tiếp - Bà dì của tôi có thật đàng hoàng, nhưng bà ấy đã chết vào năm 16 tuổi . Tôi chỉ biết mặt bà qua một tấm ảnh chụp để lại vì lúc bà mất tôi chưa ra đời . Nhưng không hiểu sao mỗi lần mê man ở bệnh viện này, tôi không còn mơ gặp bà ấy nữa . Bây giờ tôi chỉ mơ thấy con nhỏ sexy bán ở quán Thiên Thai . Còn anh có gặp lại người khách lạ đó không? Thạnh nằm im không trả lời câu hỏi của người bạn. Chàng không muốn tiếp tục câu chuyện để khỏi làm mất giấc ngủ của những người nằm giường kế bên. Năm nay, Thạnh đã 28 tuổi . Mười bốn năm trôi qua chưa lúc nào chàng được gặp lại người khách lạ. Chàng mới bị tai nạn xe tôi và phải đưa vào bệnh viện cấu cứu . Biết bao lần mê man khi tỉnh dậy, Thạnh đều thầm mong sẽ gặp lại người khách lạ ngày xưa đã đến thăm chàng. Thạnh tin ông ta đã không chết vì nhát dao chàng đâm và một ngày nào đó ông ta sẽ đến, dẫn chàng tới nơi mà một lần ông ta đã chỉ cho chàng thấy . "Một nơi chốn thanh thản" như lời ông ta nói . Nơi chốn mà ngày xưa chàng đã kháng cự để từ chối bước vào, nhưng nay chàng lại ước ao mãnh liệt được sống ở nơi đó. Nhưng trong suốt sáu tháng nằm ở bệnh viện này chờ đợi, Thạnh đã thất vọng chẳng thấy bóng dáng người khách lạ viếng thăm. Rời bệnh viện, chân phải của Thạnh bị cưa đến đầu gối . Người ta lắp cho chàng một cái chân giả bằng plastic rất khéo . Nếu Thạnh đứng thẳng không chống nạng trong lúc chụp ảnh kiểu, chẳng ai nghĩ chàng chỉ còn một chân khi nhìn chàng trong tấm ảnh toàn thân đó. Trái với dự đoán của người thân trong gia đình, ra khỏi bệnh viện Thạnh đã hăng say hoạt động và có vẻ yêu đời hơn trước. Trên khuôn mặt của ba chàng đã để lộ nét vui của một người hết lo âu cho con. Chàng làm việc rất cần mẫn và ông giám đốc rất bằng lòng. Những người bạn cùng Công ty cũng mến chàng vì tánh vui vẻ và sẵn lòng giúp đỡ người khác của chàng. Thạnh còn ngỏ ý với ba là chàng muốn cưới vợ. Điều mà trước đó ông đã nài ép chàng nhiều lần, nhưng chàng đều từ chối . Một cô gái làm việc cùng công ty không đẹp lắm vì có cái mũi hơi tẹt, nhưng nàng thật sự yêu chàng và muốn lập gia đình với chàng. Thạnh chấp nhận ngay tình yêu đó. Chàng không còn mộng tưởng cưới một cô nữ sinh có đôi mắt đen láy, học giỏi, con nhà giàu như xưa . Chàng cũng chẳng còn thắc mắc đến cái chân của chàng đã mất. Thạnh cũng quên luôn ước mong được gặp lại người khách lạ. * * * Một buổi chiều trời quá nóng. Tan việc ra, Thạnh rủ người yêu cùng đi hóng mát ở một đồng cỏ ngay ngoại ô thành phố. Đồng cỏ này chàng thường cùng các bạn đến ngồi nhậu lai rai mỗi khi rảnh rỗi . Thạnh và người yêu bước vào một quán lợp tranh đơn sơ có tên là Lều Mộng. Cả hai cùng ngã lưng trên một chiếc ghế dựa đôi đan bằng những sợi dây nilon trắng, xanh. Thạnh uống bia và gọi cho nàng chai cam vàng. Đồng cỏ xanh tươi với những ngọn gió mát làm Thạnh quên đi nhanh chóng những giờ làm việc mỏi mệt. Chàng châm thuốc hút và bàn với nàng về đám cưới mà họ định cử hành vào tháng tới . - Đừng bày đặt nhiều quá anh ạ. - Nàng nói - Chúng ta hãy để dành tiền còn lo những chuyện khác. - Anh muốn đám cưới của chúng ta giống như mọi người . - Chàng nói - Không thể thiếu xe hoa và tiệc mừng ở nhà hàng. Em cũng cần đặt may một áo cưới sang trọng. - Không cần phải may . - Nàng nói - Thuê được rồi anh ạ. Em chỉ mặc nó một lần trong đời . - Không phải một lần. - Chàng nói - Em phải may một áo riêng để mặc bất cứ lúc nào anh muốn em mặc. Ngay khi chúng ta đã già, anh vẫn muốn thấy em mặc chiếc áo đó. - Tụi chúng cười chết. - Nàng nói với vẻ e thẹn. - Ai cười ? - Chàng gắt. - Lũ con chúng ta . - Nàng khẽ đáp. - Đứa nào cười - chàng giơ cái nạng bằng nhôm lên - anh phang cái này vào đầu nó ngay . Chúng phải biết cái áo đó không phải là trò đùa, chính nhờ cái áo đó mà chúng mới có dịp chào đời . - Được rồi, em sẽ may một áo cưới! - Nàng khẽ đáp - Còn anh cũng nên may một bộ complet màu nâu mà anh thích. - Đồng ý - Chàng nói - Anh còn muốn chụp thật nhiều ảnh màu ở tiệc cưới để sau này lũ con chúng ta mở album ra xem chúng sẽ lác mắt luôn. Chúng sẽ thấy đám cưới của cha mẹ chúng đã không thua kém ai, dù cha chúng thua người ta một chân. Khi chàng nói đến cái chân đã mất, nàng nghĩ tốt hơn là im lặng để chàng quên nó đi . Chàng rất dễ nổi sùng khi có dịp nhắc nhở đến cái chân đã mất đó. Có tiếng còi tàu vang lên từ xa . Thạnh ngó qua ngó lại muốn biết con tàu sẽ đến từ phía nào . Một khối đen từ từ hiện ra ở phía cái chân giả của chàng. - Em ngồi đây . - Chàng nói - Anh muốn ra xem đoàn tàu . Lâu quá anh chưa nhìn thấy nó. - Ngồi đây anh cũng nhìn thấy nó mà. - nàng nói . - Anh muốn nhìn nó thật gần. - Chàng nói - Anh muốn nhìn thấy bánh xe nghiến trên đường sắt. Thạnh đứng dậy, chiếc nạng nhôm vương chân ghế rơi xuống, người thiếu nữ hơi chồm tới định cúi lượm, nhưng nàng đã kìm giữ được, ngồi im. Nàng sợ chàng sẽ chửi thề ngay khi có ai giúp đỡ chàng trong việc đi lại . Thạnh cúi lượm chiếc nạng một cách khó khăn rồi chống đi thật nhanh. Chàng bước qua cầu ván bắc ngang một con lạch nhỏ, bờ bên kia mọc đầy cỏ ống cao . Đi một đoạn nữa Thạnh mới nhìn thấy hai đường sắt đen bóng nằm lẫn trong cỏ. Chàng cúi lượm một cục đá bằng nắm tay, đặt lên đường tàu . Chàng muốn thấy cục đá bị nghiền nát kêu rạo rạo, như những ngày còn nhỏ chàng và bạn bè vẫn thường đặt đá lên đường tàu chạy, để thi xem cục đá của ai cứng hơn. Còi tàu hú lên, tài chạy sầm sập đến gần. Đầu máy xe lửa này chạy bằng dầu diesel nên chàng không còn thấy hơi khói bốc lên trắng xóa như những đám mây nhỏ. Cục đá bị nghiền nát ngay khi bánh xe đầu tiên lăn qua . Chàng lẩm bẩm: - Đồ gì yếu xìu, chịu không nổi một bánh xe . Đầu máy xe lửa chạy qua . Thạnh ngước nhìn hành khách ngồi ở toa hạng nhất, tất cả các khuôn mặt đều xa lạ với chàng. Qua cửa kính của toa thứ ba, Thạnh đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của người đàn ông đã đến thăm chàng ngày xưa . Tóc ông đã bạc nhưng khuôn mặt không thay đổi bao nhiêu nên chàng nhận ra dễ dàng. Chàng thấy đôi mắt sâu hoắm của ông có nhìn chàng, nhưng không nhận ra chàng. Thạnh hét lên: - Này ông! Này ông! Đợi tôi với . Chàng lao mình vào con tàu định nhảy lên khung cửa bỏ ngỏ, nhưng chiếc nạng nhôm vướng víu khiến chàng chậm chạp, người chàng đụng vào thành tàu và bị hất văng ra ngoài . Có nhiều tiếng la hốt hoảng của hành khách: - Ông ấy muốn tự tử! Ông ấy muốn tự tử! Và đoàn tàu vẫn thản nhiên đi qua . Khi tỉnh dậy chẳng cần mở mắt nhìn, chỉ hít thở không khí đầy mùi thuốc, Thạnh cũng biết chàng đang nằm trong bệnh viện. Chàng nghe thấy tiếng khóc dấm dứt (có lẽ của nàng), tiếng ba chàng nói chàng nhận ra ngay và tiếng đáp (có lẽ của người y tá) "Ông ấy không sao đâu . Chỉ nằm một tuần là khỏi ." Chàng chờ đợi được nghe tiếng nói của người khách lạ, nhưng bên tai chàng vẫn tiếp tục vẳng tiếng trò chuyện của ba chàng hỏi thăm y tá về các vết thương trên thân thể chàng. Thạnh chẳng còn muốn mở mắt nhìn mọi người . Chàng nằm im cố nhớ lại khuôn mặt của người khách lạ. Chàng mừng thấy nhát dao ngày xưa chàng đâm đã không làm ông ấy thiệt mạng. Ông ấy vẫn khỏe mạnh và chỉ già hơn xưa chút ít. Chàng chỉ buồn ông ấy đã không nhận ra chàng. Không nhận ra chàng, không biết ông ấy có còn ý định đến thăm chàng nữa không. "Cháu hiểu lầm tôi rồi" Người khách lạ ngày xưa đã nói với chàng "Cháu sẽ tiếc đã làm mất thời giờ một cách vô ích. Không phải lúc nào tôi cũng rảnh để ghé thăm cháu . Đành phải chờ đợi một dịp khác vậy ." Thạnh lẩm bẩm: - Quả thật mình đã làm mất thì giờ một cách vô ích. Đành phải chờ đợi một dịp khác vậy . Để quên đi thời gian chờ đợi, Thạnh mở mắt nhìn những người đang đứng chung quanh chiếc giường chàng nằm. | |||||||||
Posted: 10 Sep 2013 06:20 AM PDT Người Khách Lạ kho truyen sexMột nhà văn lớn tuổi và rất nổi tiếng đã khuyên tôi: Cậu hãy cố gắng viết một đề tài gì cho sâu sắc, cứ viết mãi truyện về tuổi mới lớn, cậu sẽ không thể trở thành nhà văn lớn được. Tôi đã bóp trán suy nghĩ nhiều đêm và cuối cùng viết được truyện này . Tôi không biết nó có sâu sắc không nhưng đọc lại tôi thấy nó lạ lẫm với phong cách thường viết của mình. Tôi hơi buồn nhưng rồi tự an ủi: Đối với thần chết, ai mà chẳng lạ lẫm. Nếu đã thân quen với ông ta, bạn sẽ chẳng còn có cơ hội để viết nữa . * * * hinh sex gay Năm tôi 14 tuổi tôi bị bệnh thương hàn rất nặng. Ba tôi nói lần ấy cả nhà đều tưởng tôi sẽ không sống qua khỏi cơn bệnh. Tôi đã nằm liệt giường gần nửa tháng và thường mê man bất tỉnh khi cơn sốt lên đến 40 độ. Một buổi sáng tự nhiên tôi thức dậy với đầu óc tỉnh táo khác thường và nhận ra ba tôi đã ngồi ở bên giường từ lúc nào . Ông hỏi tôi có đỡ mệt không? Tôi gật đầu và ông đỡ tôi ngồi dậy cho uống một viên thuốc màu trắng. Uống thuốc xong, tôi lại nằm xuống giường và đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. truyen sex hiep dam Ánh nắng nhấp nháy trên những tàn cây trong vườn khiến tôi chóa mắt một lúc rồi tôi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng tựa tay trên thành cửa sổ. Người ông ốm và cao, bộ quần áo màu đen ông mặc bó sát, làm nổi bật khuôn mặt trắng nhợt. Vì tưởng ông ta là một bác sĩ được ba tôi mời đến khám bệnh nên tôi nhắm mắt nằm im chờ đợi . Tôi đã chán nhìn mặt các bác sĩ. Ông nào cũng mạnh khỏe tươi cười, nói những lời dịu ngọt trấn an làm tôi thêm bực mình cho sức khỏe yếu đuối của tôi . Ba tôi nói gì đó, tôi không nghe được rõ ràng và mãi khi nghe tiếng đóng cửa lại, một lúc lâu vẫn không có ai đụng chạm đến mình, tôi mở mắt nhìn quanh. Căn phòng vắng lặng chẳng có bóng dáng ai, ngay cả người đàn ông cũng không còn đứng ngoài cửa sổ. Tôi nghĩ vậy ông ta là một người bạn của ba tôi đến thăm, chứ không phải là bác sĩ đến khám bệnh và giờ này chắc ông đang ngồi nói chuyện với ba tôi ở phòng khách. Tôi bình thản nhắm mắt lại . - Cháu khỏe chứ? Tôi giật mình nhận ra người đàn ông lúc nãy đang đứng cạnh giường. Tôi không hiểu ông ta vào phòng từ lúc nào mà tôi không nghe có tiếng cửa mở cũng như tiếng giày đi trên nền nhà lát gạch bông. Ông hơi cúi người nhìn tôi, đôi mắt ông sâu hoắm nằm giữa hai lưỡng quyền cao và cái trán rộng có nhiều nếp nhăn. Tôi ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ người ông tỏa ra . Đây không phải là mùi nước hoa . Nó như là mùi hương của nhiều loại hoa tươi trộn lẫn với mùi trầm và tôi nhận ra rõ nhất là mùi thơn của hoa huệ, một loại hoa thường được má tôi mua về cúng vào những ngày rằm và mùng một. Ngay đối với những người thân trong gia đình, tôi vẫn thường giấu những cơn đau không cho họ biết để khỏi phải lo lắng quá nhiều cho bệnh trạng của tôi . Nên khi nghe người đàn ông hỏi thăm, mặc dù đang mệt nhoài, tôi cũng gắng gượng trả lời: - Cám ơn ông, cháu đã thấy đỡ nhiều . Người đàn ông đặt tay lên trán tôi, bàn tay ông lạnh băng như được ngâm trong nước đá khiến tôi rùng mình. Ông ta nói bằng giọng khàn khàn như có cái gì đang vướng trong cổ. - Cháu không khỏe lắm đâu, cơn bệnh chỉ tạm rút lui và chẳng bao lâu sẽ trở lại trầm trọng hơn. Tôi hỏi: - Ông là bác sĩ mà ba cháu mời đến? Người đàn ông lắc đầu: - Không. Tôi là người bạn thân của gia đình cháu . - Cháu chưa thấy ông đến thăm ba má cháu lần nào ? - Tôi quen ba má cháu từ khi cháu chưa ra đời, vì quá bận việc nên tôi chưa có dịp đến thăm. - Ông gặp ba cháu chưa ? Ba cháu mới ở phòng này bước ra . - Tôi chưa cần gặp ông ấy vội, tôi muốn đến thăm cháu trước. Cháu có muốn khỏi bệnh ngay bây giờ không? - Ông đã nói ông không phải là bác sĩ mà. - Tôi có cách chữa bệnh riêng của tôi . Đi theo tôi rồi cháu sẽ biết. - Cháu đang bệnh mà, đi đâu được. - Tôi sẽ dìu cháu đi . Không xa lắm đâu, ngay chỗ kia kìa . Đến đó cháu sẽ hết bệnh ngay . Người đàn ông chỉ tay ra phía cửa sổ, tôi ngẩng đầu nhìn theo . Tôi chẳng còn nhận ra khu vườn hằng ngày của gia đình tôi . Khu vườn có những cây nhãn cành lá xum xuê tôi vẫn thường leo trèo bắn chim và hái trái vào mùa nhãn chín. Gần giếng nước uống có cây trúc đào trổ hoa bốn mùa và dọc theo bờ tường có những bụi hoa lài rậm rạp, ba tôi trồng để lấy hoa ướp trà uống thay bữa ăn điểm tâm trước khi đến sở làm. Ngoài cửa sổ bây giờ tôi chỉ thấy một lớp sương trắng mờ đục phủ kín mặt đất. Có những bóng người qua lại chậm rãi, vật vờ như những người di chuyển trong một đoạn phim quay chậm mà tôi đã được xem. Tôi không nghe có tiếng động nào dù đôi lúc có những chiếc xe lớn chạy ngang sát thành cửa sổ và những con chim sẻ đùa giỡn với nhau, bay vụt vào phòng rồi biến mất ngay . Tôi quay lại hỏi người đàn ông: - Sao cháu không thấy có nhà thương ở đó? Người đàn ông mỉm cười: - Nơi đó không cần nhà thương vì chẳng có ai đau ốm. Đến đó mọi người đều hết bệnh và sẽ khỏe mạnh mãi mãi . - Nhưng nơi đó có vẻ buồn quá. - Nơi đó không nhộn nhịp. Đấy là một nơi chốn thanh thản. - Cháu không thích sống thanh thản, cháu chỉ thích cuộc sống nhộn nhịp. Người đàn ông chép miệng: - Tuổi trẻ ai cũng vậy, chỉ thích sự nhộn nhịp vô ích. Thôi chúng ta đã mất nhiều thì giờ rồi . Cháu hãy đi theo tôi . - Cháu sẽ phải ở lại nơi đó bao lâu để chữa bệnh? - Cháu không cần phải trở về đây nữa . - Đâu được, cháu không muốn sống xa ba má và các em cháu . - Đừng lo, chẳng bao lâu cháu sẽ gặp họ đầy đủ ở nơi đó. - Còn bạn bè cháu ? - Không trước thì sau chúng cũng phải đến đó như cháu . Nào chúng ta đi . Tự nhiên tôi nghĩ người đàn ông đây có thể là "mẹ mìn", chuyên đi dụ dỗ con nít bắt đem bán, nên tôi nắm chặt lấy thành giường và lắc đầu . - Không. Cháu không thích đi với ông. Người đàn ông có vẻ bực tức, gắt: - Không đi cũng phải đi . Mất nhiều thì giờ rồi . Ông đến nắm tay tôi, kéo tôi nhổm dậy khỏi giường. Tôi hốt hoảng la lên: - Ba ơi! Ba ơi! - La hét cũng vô ích. Chẳng ai giúp được đâu . Bị người đàn ông lôi kéo, tôi trở nên bướng bỉnh, cứng đầu như những khi bị thầy giáo phạt oan hay bị bọn học trò lớp lớn ăn hiếp, tôi hung dữ chống cự lại . Hai chân tôi đạp liên hồi vào người ông và tôi cúi xuống cắn vào bàn tay ông đang nắm chặt tay tôi . Người đàn ông nắm tóc giật đầu tôi ra, tôi nổi điên chụp con dao bổ cam để trên bàn đâm mạnh vào bụng ông. Lưỡi dao đi nhẹ nhàng như đâm vào cái gối nhét đầy bông gòn. Tôi rút lưỡi dao ra định đâm tiếp nhưng người đàn ông đã buông tay tôi và loạng choạng lùi ra xa, hai tay ôm chặt bụng - chỗ vết thương, người đàn ông ngã khụy xuống nền nhà rồi lết đi về phía cửa sổ, trong khi đó tôi cũng mệt nhoài ngã xuống giường nằm thở không ra hơi . Người đàn ông cố bám vào thành cửa sổ đứng dậy, ông quay lại nhìn tôi với đôi mắt buồn bã và nói thều thào như người sắp chết: - Cháu hiểu lầm tôi rồi . Cháu sẽ hối tiếc đã làm mất thì giờ một cách vô ích. Không phải lúc nào tôi cũng rảnh để ghé thăm cháu . Đành phải chờ đợi một dịp khác. Người đàn ông trèo qua thành cửa sổ để trốn đi nhưng vì đuối sức, ông ngã nhào ra ngoài vườn. Bấy giờ cơn sợ hãi mới ùa đến và tôi kêu rú lên. Nghe có tiếng cửa mở, tôi vội dấu lưỡi dao đẫm máu dưới tấm mền bông. Ba tôi nhanh chân bước vào, ông lấy khăn lau mồ hôi trên trán tôi . Không ngăn được xúc động, tôi úp mặt xuống gối khóc. Giọng ba tôi hỏi nhỏ nhẹ: - Con đau lắm à? Tôi lắc đầu: - Không. Con vừa mới giết người . - Con đã nằm mơ thấy ác mộng? - Không. Con giết người thật sự. Một người bạn của ba đến thăm và muốn bắt con đi . - Ai đâu ? - Con đã đâm ông ấy chết ngoài cửa sổ. Ba tôi đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài rồi ông trở vào thở dài . - Để ba cho con uống một viên thuốc an thần. Tôi hét lên: - Không. Con không nằm mơ . Đây bà xem lưỡi dao đẫm máu con vừa đâm ông ta . Tôi rút lưỡi dao dưới tấm mền bông đưa cho ba tôi xem. Lưỡi dao sáng loáng không một vết bẩn. Ông cầm lấy nó đặt lên bàn. - Con đừng chơi dao coi chừng đứt tay . * * * Căn phòng đột nhiên tối om. Câu chuyện kể bị dừng ngang, những ngọn đèn néon sáng choang trên trần nhà vừa được tắt đồng loạt, báo hiệu đã đến giờ ngủ của các bệnh nhân. Thạnh quay sang nhìn người bạn nằm giường bên cạnh, điếu thuốc vẫn còn cháy đỏ lập lòe trên môi anh. - Có lẽ anh không tin câu chuyện tôi vừa kể là thật phải không? - Thạnh nói tiếp - Chính tôi, tôi vẫn không tin là người khách lạ đó có thật và tôi đã quên ông ta ngay khi khỏi bệnh thương hàn. Mãi đến khi vào nằm ở đây tôi mới sực nhớ đến ông ta và tôi tin chắc rằng ông ta có thật. Tôi tin ông ta có thật còn hơn là Thượng Đế nữa . Anh có tin một người như thế có thật không? - Chưa bao giờ tôi gặp người khách lạ như anh kể. - Bệnh nhân nằm giường bên cạnh nói - Những lần đau mê man, tôi thường gặp bà dì của tôi . Ba ta ôm một bó huệ trắng, vẫy tay ra dấu cho tôi đến gần và đưa tay cho tôi nắm. Nhưng cứ mỗi lần tay tôi sắp chạm tay bà, bà lại biến mất và tôi tỉnh dậy . - Có thể lắm - Thạnh nói - Có thể bà dì của anh cũng giống người khách lạ của tôi . Họ chỉ đến với chúng ta khi sinh mạng của chúng ta bị nguy ngập. - Không phải đâu - Người bạn nói tiếp - Bà dì của tôi có thật đàng hoàng, nhưng bà ấy đã chết vào năm 16 tuổi . Tôi chỉ biết mặt bà qua một tấm ảnh chụp để lại vì lúc bà mất tôi chưa ra đời . Nhưng không hiểu sao mỗi lần mê man ở bệnh viện này, tôi không còn mơ gặp bà ấy nữa . Bây giờ tôi chỉ mơ thấy con nhỏ sexy bán ở quán Thiên Thai . Còn anh có gặp lại người khách lạ đó không? Thạnh nằm im không trả lời câu hỏi của người bạn. Chàng không muốn tiếp tục câu chuyện để khỏi làm mất giấc ngủ của những người nằm giường kế bên. Năm nay, Thạnh đã 28 tuổi . Mười bốn năm trôi qua chưa lúc nào chàng được gặp lại người khách lạ. Chàng mới bị tai nạn xe tôi và phải đưa vào bệnh viện cấu cứu . Biết bao lần mê man khi tỉnh dậy, Thạnh đều thầm mong sẽ gặp lại người khách lạ ngày xưa đã đến thăm chàng. Thạnh tin ông ta đã không chết vì nhát dao chàng đâm và một ngày nào đó ông ta sẽ đến, dẫn chàng tới nơi mà một lần ông ta đã chỉ cho chàng thấy . "Một nơi chốn thanh thản" như lời ông ta nói . Nơi chốn mà ngày xưa chàng đã kháng cự để từ chối bước vào, nhưng nay chàng lại ước ao mãnh liệt được sống ở nơi đó. Nhưng trong suốt sáu tháng nằm ở bệnh viện này chờ đợi, Thạnh đã thất vọng chẳng thấy bóng dáng người khách lạ viếng thăm. Rời bệnh viện, chân phải của Thạnh bị cưa đến đầu gối . Người ta lắp cho chàng một cái chân giả bằng plastic rất khéo . Nếu Thạnh đứng thẳng không chống nạng trong lúc chụp ảnh kiểu, chẳng ai nghĩ chàng chỉ còn một chân khi nhìn chàng trong tấm ảnh toàn thân đó. Trái với dự đoán của người thân trong gia đình, ra khỏi bệnh viện Thạnh đã hăng say hoạt động và có vẻ yêu đời hơn trước. Trên khuôn mặt của ba chàng đã để lộ nét vui của một người hết lo âu cho con. Chàng làm việc rất cần mẫn và ông giám đốc rất bằng lòng. Những người bạn cùng Công ty cũng mến chàng vì tánh vui vẻ và sẵn lòng giúp đỡ người khác của chàng. Thạnh còn ngỏ ý với ba là chàng muốn cưới vợ. Điều mà trước đó ông đã nài ép chàng nhiều lần, nhưng chàng đều từ chối . Một cô gái làm việc cùng công ty không đẹp lắm vì có cái mũi hơi tẹt, nhưng nàng thật sự yêu chàng và muốn lập gia đình với chàng. Thạnh chấp nhận ngay tình yêu đó. Chàng không còn mộng tưởng cưới một cô nữ sinh có đôi mắt đen láy, học giỏi, con nhà giàu như xưa . Chàng cũng chẳng còn thắc mắc đến cái chân của chàng đã mất. Thạnh cũng quên luôn ước mong được gặp lại người khách lạ. * * * Một buổi chiều trời quá nóng. Tan việc ra, Thạnh rủ người yêu cùng đi hóng mát ở một đồng cỏ ngay ngoại ô thành phố. Đồng cỏ này chàng thường cùng các bạn đến ngồi nhậu lai rai mỗi khi rảnh rỗi . Thạnh và người yêu bước vào một quán lợp tranh đơn sơ có tên là Lều Mộng. Cả hai cùng ngã lưng trên một chiếc ghế dựa đôi đan bằng những sợi dây nilon trắng, xanh. Thạnh uống bia và gọi cho nàng chai cam vàng. Đồng cỏ xanh tươi với những ngọn gió mát làm Thạnh quên đi nhanh chóng những giờ làm việc mỏi mệt. Chàng châm thuốc hút và bàn với nàng về đám cưới mà họ định cử hành vào tháng tới . - Đừng bày đặt nhiều quá anh ạ. - Nàng nói - Chúng ta hãy để dành tiền còn lo những chuyện khác. - Anh muốn đám cưới của chúng ta giống như mọi người . - Chàng nói - Không thể thiếu xe hoa và tiệc mừng ở nhà hàng. Em cũng cần đặt may một áo cưới sang trọng. - Không cần phải may . - Nàng nói - Thuê được rồi anh ạ. Em chỉ mặc nó một lần trong đời . - Không phải một lần. - Chàng nói - Em phải may một áo riêng để mặc bất cứ lúc nào anh muốn em mặc. Ngay khi chúng ta đã già, anh vẫn muốn thấy em mặc chiếc áo đó. - Tụi chúng cười chết. - Nàng nói với vẻ e thẹn. - Ai cười ? - Chàng gắt. - Lũ con chúng ta . - Nàng khẽ đáp. - Đứa nào cười - chàng giơ cái nạng bằng nhôm lên - anh phang cái này vào đầu nó ngay . Chúng phải biết cái áo đó không phải là trò đùa, chính nhờ cái áo đó mà chúng mới có dịp chào đời . - Được rồi, em sẽ may một áo cưới! - Nàng khẽ đáp - Còn anh cũng nên may một bộ complet màu nâu mà anh thích. - Đồng ý - Chàng nói - Anh còn muốn chụp thật nhiều ảnh màu ở tiệc cưới để sau này lũ con chúng ta mở album ra xem chúng sẽ lác mắt luôn. Chúng sẽ thấy đám cưới của cha mẹ chúng đã không thua kém ai, dù cha chúng thua người ta một chân. Khi chàng nói đến cái chân đã mất, nàng nghĩ tốt hơn là im lặng để chàng quên nó đi . Chàng rất dễ nổi sùng khi có dịp nhắc nhở đến cái chân đã mất đó. Có tiếng còi tàu vang lên từ xa . Thạnh ngó qua ngó lại muốn biết con tàu sẽ đến từ phía nào . Một khối đen từ từ hiện ra ở phía cái chân giả của chàng. - Em ngồi đây . - Chàng nói - Anh muốn ra xem đoàn tàu . Lâu quá anh chưa nhìn thấy nó. - Ngồi đây anh cũng nhìn thấy nó mà. - nàng nói . - Anh muốn nhìn nó thật gần. - Chàng nói - Anh muốn nhìn thấy bánh xe nghiến trên đường sắt. Thạnh đứng dậy, chiếc nạng nhôm vương chân ghế rơi xuống, người thiếu nữ hơi chồm tới định cúi lượm, nhưng nàng đã kìm giữ được, ngồi im. Nàng sợ chàng sẽ chửi thề ngay khi có ai giúp đỡ chàng trong việc đi lại . Thạnh cúi lượm chiếc nạng một cách khó khăn rồi chống đi thật nhanh. Chàng bước qua cầu ván bắc ngang một con lạch nhỏ, bờ bên kia mọc đầy cỏ ống cao . Đi một đoạn nữa Thạnh mới nhìn thấy hai đường sắt đen bóng nằm lẫn trong cỏ. Chàng cúi lượm một cục đá bằng nắm tay, đặt lên đường tàu . Chàng muốn thấy cục đá bị nghiền nát kêu rạo rạo, như những ngày còn nhỏ chàng và bạn bè vẫn thường đặt đá lên đường tàu chạy, để thi xem cục đá của ai cứng hơn. Còi tàu hú lên, tài chạy sầm sập đến gần. Đầu máy xe lửa này chạy bằng dầu diesel nên chàng không còn thấy hơi khói bốc lên trắng xóa như những đám mây nhỏ. Cục đá bị nghiền nát ngay khi bánh xe đầu tiên lăn qua . Chàng lẩm bẩm: - Đồ gì yếu xìu, chịu không nổi một bánh xe . Đầu máy xe lửa chạy qua . Thạnh ngước nhìn hành khách ngồi ở toa hạng nhất, tất cả các khuôn mặt đều xa lạ với chàng. Qua cửa kính của toa thứ ba, Thạnh đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của người đàn ông đã đến thăm chàng ngày xưa . Tóc ông đã bạc nhưng khuôn mặt không thay đổi bao nhiêu nên chàng nhận ra dễ dàng. Chàng thấy đôi mắt sâu hoắm của ông có nhìn chàng, nhưng không nhận ra chàng. Thạnh hét lên: - Này ông! Này ông! Đợi tôi với . Chàng lao mình vào con tàu định nhảy lên khung cửa bỏ ngỏ, nhưng chiếc nạng nhôm vướng víu khiến chàng chậm chạp, người chàng đụng vào thành tàu và bị hất văng ra ngoài . Có nhiều tiếng la hốt hoảng của hành khách: - Ông ấy muốn tự tử! Ông ấy muốn tự tử! Và đoàn tàu vẫn thản nhiên đi qua . Khi tỉnh dậy chẳng cần mở mắt nhìn, chỉ hít thở không khí đầy mùi thuốc, Thạnh cũng biết chàng đang nằm trong bệnh viện. Chàng nghe thấy tiếng khóc dấm dứt (có lẽ của nàng), tiếng ba chàng nói chàng nhận ra ngay và tiếng đáp (có lẽ của người y tá) "Ông ấy không sao đâu . Chỉ nằm một tuần là khỏi ." Chàng chờ đợi được nghe tiếng nói của người khách lạ, nhưng bên tai chàng vẫn tiếp tục vẳng tiếng trò chuyện của ba chàng hỏi thăm y tá về các vết thương trên thân thể chàng. Thạnh chẳng còn muốn mở mắt nhìn mọi người . Chàng nằm im cố nhớ lại khuôn mặt của người khách lạ. Chàng mừng thấy nhát dao ngày xưa chàng đâm đã không làm ông ấy thiệt mạng. Ông ấy vẫn khỏe mạnh và chỉ già hơn xưa chút ít. Chàng chỉ buồn ông ấy đã không nhận ra chàng. Không nhận ra chàng, không biết ông ấy có còn ý định đến thăm chàng nữa không. "Cháu hiểu lầm tôi rồi" Người khách lạ ngày xưa đã nói với chàng "Cháu sẽ tiếc đã làm mất thời giờ một cách vô ích. Không phải lúc nào tôi cũng rảnh để ghé thăm cháu . Đành phải chờ đợi một dịp khác vậy ." Thạnh lẩm bẩm: - Quả thật mình đã làm mất thì giờ một cách vô ích. Đành phải chờ đợi một dịp khác vậy . Để quên đi thời gian chờ đợi, Thạnh mở mắt nhìn những người đang đứng chung quanh chiếc giường chàng nằm. | |||||||||
Hà Nội: Mẹ nào cần nhà/ đất các khu vực quanh HN gửi yêu cầu vào đây, 3 ngày có d/s nhà để chọn Posted: 10 Sep 2013 06:19 AM PDT Hơn 2 tháng tham gia diễn đàn, e thấy nhiều mẹ cần mua nhà đất quá, nên em lập topic này để các mẹ có nhu cầu nhà vào báo, trong 3 ngày em sẽ chuẩn bị ds nhà cho các mẹ. Nếu cần mua nhà chung cư, các mẹ tham khảo thử ở đây Về nhà đất, các mẹ gửi cho em yêu cầu nhà gồm: - Khu vực. - Khoảng diện tích. - Hướng nhà. - Tài chính các mẹ có. - Sđt (em sẽ gọi để check lại trước khi tổng hợp danh sách, trường hợp đặc biệt sẽ liên lạc trực tiếp luôn) Mọi thông tin các mẹ gửi vào mail tungvc289@gmail.com Phi dịch vụ 1% với tất cả các giao dịch thành công. Chỉ nhận tiền sau khi đã ký hợp đồng. P/s: Các mẹ có nhu cầu nhà từ 2 tỷ trở về, đặc biệt khu Cầu Diễn sẽ có thông tin nhà nhanh nhất ạ. | |||||||||
Hà Nội: Mình muốn tìm nguồn cung quần áo:D Posted: 10 Sep 2013 06:19 AM PDT Mình đang có nhu cầu mở shop kinh doanh online. Hiện nay vốn chưa nhiều nên chủ yếu mình lấy hàng, đặt hàng theo oder của khách, thời gian tới mình sẽ tiến tới nhập hàng khi có vốn. Mình đang mong muốn tìm kiếm 1 nguồn cung cấp hàng quần áo, thờ trang giành cho giới trẻ giá cả hợp lí (rẻ 1 chút) và chất lượng tốt. Nếu có thể mong đc hỗ trợ trong thời gian đầu kinh doanh với lượng hàng order số lượng thấp. Mẹ nào có nguồn hàng hoặc biết thì chia sẻ với mình nhé! Mình là sinh viên muốn kiếm việc làm thêm để học hỏi và có thêm thu nhập! Ngoài ra, mình có thể nhận bán online (CTV) cho các shop thời trang! (Mình học CNTT nên có khả năng sử dụng máy tính và khai thác Internet) Mong được các mẹ tạo điều kiện và hợp tác! | |||||||||
Toàn quốc: Thanh lý quần bò Mango của Anh! Posted: 10 Sep 2013 06:18 AM PDT Mình muốn đổi em quần MNG này lấy size 8UK, quần này size 6UK (size 2US và 34 hay 32 Đức) mình không kéo được khóa. Có mẹ nào có size 8 đổi cho mình với. Chất lì mà đẹp quá, hàng về lại k vừa nên tiếc quá. Thanks you nhiều nhiều. Hoặc mình pass 350K, | |||||||||
Kinh nghiệm: Mẹo giữ quần áo bền lâu Posted: 10 Sep 2013 06:17 AM PDT Giữ màu lâu phai Thông thường, những loại vải màu đều được sử dụng thuốc nhuộm, tùy theo chất lượng thuốc nhuộm mà thời gian phai màu lâu hay nhanh. Ngoài ra, màu sắc sẽ bị biến đổi bởi tác động của ánh sáng, hóa chất, sự cọ xát… Vì vậy, bạn chỉ có thể giảm thiểu quá trình phai màu chứ không hoàn toàn giữ được màu sắc ban đầu. Bạn có thể thực hiện bằng cách ngay khi mua vải về, đem ngâm trong dung dịch nước pha giấm khoảng 15 phút, sau đó đem đi phơi. Bên cạnh đó, để hạn chế bạc màu, bạn nên chọn loại xà bông dành cho trang phục màu và phơi trong mát, không nên sử dụng xà bông có nhiều chất tẩy. Bạn cũng có thể ngâm lụa trong nước giấm bảo quản màu và chất lượng của vải. Quần jean lâu bạc Hầu hết quần jean đều được xử lý qua công nghệ wash, vì thế, không nên giặt xà bông có tính tẩy mạnh, không giặt quá nhiều đồ trong máy giặt, sẽ làm mình vải bị gãy. Khi giặt, phơi và ủi, bạn nên lộn trái trang phục và không phơi trực tiếp dưới ánh sáng mặt trời. Việc ủi mặt trái của vải làm cho vải "mướt" hơn. Ngoài ra, để giữ bền màu jean, bạn có thể thử cách sau: ngâm quần jean mới vào nước dừa hoặc nước muối pha loãng rồi giặt qua nước sạch, quần jean sẽ lâu bị bạc và hạn chế những đường gãy, nhăn. Vải nhung luôn mới So với những chất liệu khác, vải nhung dễ xẹp và tróc nếu không bảo quản đúng cách. Với chất liệu này, chỉ nên giặt bằng tay, nếu có điều kiện, bạn nên giặt hấp hoặc ủi với hơi nước để nhung bung đều, đẹp hơn so với dùng bàn ủi thông thường. Nên treo quần áo nhung bằng móc, vì khi gấp sẽ làm mặt nhung bị gãy. Ngoài ra, nhung rất dễ bám bụi lấm tấm, bạn có thể dùng mặt trong của băng keo áp lên chỗ bám bụi rồi nhấc ra, nhung sẽ sạch như ban đầu. Quần áo không biến dạng Nên treo áo quần, vì khi gấp, sức nặng của quần áo đè lên nhau khiến đường gấp hằn rõ, khó giữ được phom dáng ban đầu. Tuy nhiên, bạn nên chọn mua những chiếc móc chất lượng tốt, có độ cứng cáp như gỗ, nhựa tổng hợp chắc chắn… Riêng đồ len bạn không nên treo sẽ làm "đổ" phom, tốt nhất là gấp ngay ngắn. Giữ quần áo len, nỉ, linen Tuyệt đối không dùng nước nóng giặt đồ len, nỉ vì dễ bị co rút. Với chất liệu linen vốn dễ nhăn, khi giặt nước nóng, mặt vải càng khô, trở nên cứng và nhăn nhiều hơn | |||||||||
HN - Thanh lý: Mình cần thanh lý sim Vietel số tiến 789 – rất đẹp Posted: 10 Sep 2013 06:16 AM PDT Mình cần thanh lý sim Vietel số tiến 789 – rất đẹp Tình hình là mình mua sim nay hộ bạn, nho mai moi mua được thì về nó lại mua roi,ko biet bat den sao. Ban be kho noi qua Sim chua dky ten – chua kich hoat Sdt: 0966.218.678 Minh mua 700k, gio thanh ly chap nhan lo 200k con 500k Ai co nhu cau alo minh so dien thoai 0904.864 sau sau tam | |||||||||
Posted: 10 Sep 2013 06:13 AM PDT Người Khách Lạ kho truyen sexMột nhà văn lớn tuổi và rất nổi tiếng đã khuyên tôi: Cậu hãy cố gắng viết một đề tài gì cho sâu sắc, cứ viết mãi truyện về tuổi mới lớn, cậu sẽ không thể trở thành nhà văn lớn được. Tôi đã bóp trán suy nghĩ nhiều đêm và cuối cùng viết được truyện này . Tôi không biết nó có sâu sắc không nhưng đọc lại tôi thấy nó lạ lẫm với phong cách thường viết của mình. Tôi hơi buồn nhưng rồi tự an ủi: Đối với thần chết, ai mà chẳng lạ lẫm. Nếu đã thân quen với ông ta, bạn sẽ chẳng còn có cơ hội để viết nữa . * * * hinh sex gay Năm tôi 14 tuổi tôi bị bệnh thương hàn rất nặng. Ba tôi nói lần ấy cả nhà đều tưởng tôi sẽ không sống qua khỏi cơn bệnh. Tôi đã nằm liệt giường gần nửa tháng và thường mê man bất tỉnh khi cơn sốt lên đến 40 độ. Một buổi sáng tự nhiên tôi thức dậy với đầu óc tỉnh táo khác thường và nhận ra ba tôi đã ngồi ở bên giường từ lúc nào . Ông hỏi tôi có đỡ mệt không? Tôi gật đầu và ông đỡ tôi ngồi dậy cho uống một viên thuốc màu trắng. Uống thuốc xong, tôi lại nằm xuống giường và đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. truyen sex hiep dam Ánh nắng nhấp nháy trên những tàn cây trong vườn khiến tôi chóa mắt một lúc rồi tôi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng tựa tay trên thành cửa sổ. Người ông ốm và cao, bộ quần áo màu đen ông mặc bó sát, làm nổi bật khuôn mặt trắng nhợt. Vì tưởng ông ta là một bác sĩ được ba tôi mời đến khám bệnh nên tôi nhắm mắt nằm im chờ đợi . Tôi đã chán nhìn mặt các bác sĩ. Ông nào cũng mạnh khỏe tươi cười, nói những lời dịu ngọt trấn an làm tôi thêm bực mình cho sức khỏe yếu đuối của tôi . Ba tôi nói gì đó, tôi không nghe được rõ ràng và mãi khi nghe tiếng đóng cửa lại, một lúc lâu vẫn không có ai đụng chạm đến mình, tôi mở mắt nhìn quanh. Căn phòng vắng lặng chẳng có bóng dáng ai, ngay cả người đàn ông cũng không còn đứng ngoài cửa sổ. Tôi nghĩ vậy ông ta là một người bạn của ba tôi đến thăm, chứ không phải là bác sĩ đến khám bệnh và giờ này chắc ông đang ngồi nói chuyện với ba tôi ở phòng khách. Tôi bình thản nhắm mắt lại . - Cháu khỏe chứ? Tôi giật mình nhận ra người đàn ông lúc nãy đang đứng cạnh giường. Tôi không hiểu ông ta vào phòng từ lúc nào mà tôi không nghe có tiếng cửa mở cũng như tiếng giày đi trên nền nhà lát gạch bông. Ông hơi cúi người nhìn tôi, đôi mắt ông sâu hoắm nằm giữa hai lưỡng quyền cao và cái trán rộng có nhiều nếp nhăn. Tôi ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ người ông tỏa ra . Đây không phải là mùi nước hoa . Nó như là mùi hương của nhiều loại hoa tươi trộn lẫn với mùi trầm và tôi nhận ra rõ nhất là mùi thơn của hoa huệ, một loại hoa thường được má tôi mua về cúng vào những ngày rằm và mùng một. Ngay đối với những người thân trong gia đình, tôi vẫn thường giấu những cơn đau không cho họ biết để khỏi phải lo lắng quá nhiều cho bệnh trạng của tôi . Nên khi nghe người đàn ông hỏi thăm, mặc dù đang mệt nhoài, tôi cũng gắng gượng trả lời: - Cám ơn ông, cháu đã thấy đỡ nhiều . Người đàn ông đặt tay lên trán tôi, bàn tay ông lạnh băng như được ngâm trong nước đá khiến tôi rùng mình. Ông ta nói bằng giọng khàn khàn như có cái gì đang vướng trong cổ. - Cháu không khỏe lắm đâu, cơn bệnh chỉ tạm rút lui và chẳng bao lâu sẽ trở lại trầm trọng hơn. Tôi hỏi: - Ông là bác sĩ mà ba cháu mời đến? Người đàn ông lắc đầu: - Không. Tôi là người bạn thân của gia đình cháu . - Cháu chưa thấy ông đến thăm ba má cháu lần nào ? - Tôi quen ba má cháu từ khi cháu chưa ra đời, vì quá bận việc nên tôi chưa có dịp đến thăm. - Ông gặp ba cháu chưa ? Ba cháu mới ở phòng này bước ra . - Tôi chưa cần gặp ông ấy vội, tôi muốn đến thăm cháu trước. Cháu có muốn khỏi bệnh ngay bây giờ không? - Ông đã nói ông không phải là bác sĩ mà. - Tôi có cách chữa bệnh riêng của tôi . Đi theo tôi rồi cháu sẽ biết. - Cháu đang bệnh mà, đi đâu được. - Tôi sẽ dìu cháu đi . Không xa lắm đâu, ngay chỗ kia kìa . Đến đó cháu sẽ hết bệnh ngay . Người đàn ông chỉ tay ra phía cửa sổ, tôi ngẩng đầu nhìn theo . Tôi chẳng còn nhận ra khu vườn hằng ngày của gia đình tôi . Khu vườn có những cây nhãn cành lá xum xuê tôi vẫn thường leo trèo bắn chim và hái trái vào mùa nhãn chín. Gần giếng nước uống có cây trúc đào trổ hoa bốn mùa và dọc theo bờ tường có những bụi hoa lài rậm rạp, ba tôi trồng để lấy hoa ướp trà uống thay bữa ăn điểm tâm trước khi đến sở làm. Ngoài cửa sổ bây giờ tôi chỉ thấy một lớp sương trắng mờ đục phủ kín mặt đất. Có những bóng người qua lại chậm rãi, vật vờ như những người di chuyển trong một đoạn phim quay chậm mà tôi đã được xem. Tôi không nghe có tiếng động nào dù đôi lúc có những chiếc xe lớn chạy ngang sát thành cửa sổ và những con chim sẻ đùa giỡn với nhau, bay vụt vào phòng rồi biến mất ngay . Tôi quay lại hỏi người đàn ông: - Sao cháu không thấy có nhà thương ở đó? Người đàn ông mỉm cười: - Nơi đó không cần nhà thương vì chẳng có ai đau ốm. Đến đó mọi người đều hết bệnh và sẽ khỏe mạnh mãi mãi . - Nhưng nơi đó có vẻ buồn quá. - Nơi đó không nhộn nhịp. Đấy là một nơi chốn thanh thản. - Cháu không thích sống thanh thản, cháu chỉ thích cuộc sống nhộn nhịp. Người đàn ông chép miệng: - Tuổi trẻ ai cũng vậy, chỉ thích sự nhộn nhịp vô ích. Thôi chúng ta đã mất nhiều thì giờ rồi . Cháu hãy đi theo tôi . - Cháu sẽ phải ở lại nơi đó bao lâu để chữa bệnh? - Cháu không cần phải trở về đây nữa . - Đâu được, cháu không muốn sống xa ba má và các em cháu . - Đừng lo, chẳng bao lâu cháu sẽ gặp họ đầy đủ ở nơi đó. - Còn bạn bè cháu ? - Không trước thì sau chúng cũng phải đến đó như cháu . Nào chúng ta đi . Tự nhiên tôi nghĩ người đàn ông đây có thể là "mẹ mìn", chuyên đi dụ dỗ con nít bắt đem bán, nên tôi nắm chặt lấy thành giường và lắc đầu . - Không. Cháu không thích đi với ông. Người đàn ông có vẻ bực tức, gắt: - Không đi cũng phải đi . Mất nhiều thì giờ rồi . Ông đến nắm tay tôi, kéo tôi nhổm dậy khỏi giường. Tôi hốt hoảng la lên: - Ba ơi! Ba ơi! - La hét cũng vô ích. Chẳng ai giúp được đâu . Bị người đàn ông lôi kéo, tôi trở nên bướng bỉnh, cứng đầu như những khi bị thầy giáo phạt oan hay bị bọn học trò lớp lớn ăn hiếp, tôi hung dữ chống cự lại . Hai chân tôi đạp liên hồi vào người ông và tôi cúi xuống cắn vào bàn tay ông đang nắm chặt tay tôi . Người đàn ông nắm tóc giật đầu tôi ra, tôi nổi điên chụp con dao bổ cam để trên bàn đâm mạnh vào bụng ông. Lưỡi dao đi nhẹ nhàng như đâm vào cái gối nhét đầy bông gòn. Tôi rút lưỡi dao ra định đâm tiếp nhưng người đàn ông đã buông tay tôi và loạng choạng lùi ra xa, hai tay ôm chặt bụng - chỗ vết thương, người đàn ông ngã khụy xuống nền nhà rồi lết đi về phía cửa sổ, trong khi đó tôi cũng mệt nhoài ngã xuống giường nằm thở không ra hơi . Người đàn ông cố bám vào thành cửa sổ đứng dậy, ông quay lại nhìn tôi với đôi mắt buồn bã và nói thều thào như người sắp chết: - Cháu hiểu lầm tôi rồi . Cháu sẽ hối tiếc đã làm mất thì giờ một cách vô ích. Không phải lúc nào tôi cũng rảnh để ghé thăm cháu . Đành phải chờ đợi một dịp khác. Người đàn ông trèo qua thành cửa sổ để trốn đi nhưng vì đuối sức, ông ngã nhào ra ngoài vườn. Bấy giờ cơn sợ hãi mới ùa đến và tôi kêu rú lên. Nghe có tiếng cửa mở, tôi vội dấu lưỡi dao đẫm máu dưới tấm mền bông. Ba tôi nhanh chân bước vào, ông lấy khăn lau mồ hôi trên trán tôi . Không ngăn được xúc động, tôi úp mặt xuống gối khóc. Giọng ba tôi hỏi nhỏ nhẹ: - Con đau lắm à? Tôi lắc đầu: - Không. Con vừa mới giết người . - Con đã nằm mơ thấy ác mộng? - Không. Con giết người thật sự. Một người bạn của ba đến thăm và muốn bắt con đi . - Ai đâu ? - Con đã đâm ông ấy chết ngoài cửa sổ. Ba tôi đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài rồi ông trở vào thở dài . - Để ba cho con uống một viên thuốc an thần. Tôi hét lên: - Không. Con không nằm mơ . Đây bà xem lưỡi dao đẫm máu con vừa đâm ông ta . Tôi rút lưỡi dao dưới tấm mền bông đưa cho ba tôi xem. Lưỡi dao sáng loáng không một vết bẩn. Ông cầm lấy nó đặt lên bàn. - Con đừng chơi dao coi chừng đứt tay . * * * Căn phòng đột nhiên tối om. Câu chuyện kể bị dừng ngang, những ngọn đèn néon sáng choang trên trần nhà vừa được tắt đồng loạt, báo hiệu đã đến giờ ngủ của các bệnh nhân. Thạnh quay sang nhìn người bạn nằm giường bên cạnh, điếu thuốc vẫn còn cháy đỏ lập lòe trên môi anh. - Có lẽ anh không tin câu chuyện tôi vừa kể là thật phải không? - Thạnh nói tiếp - Chính tôi, tôi vẫn không tin là người khách lạ đó có thật và tôi đã quên ông ta ngay khi khỏi bệnh thương hàn. Mãi đến khi vào nằm ở đây tôi mới sực nhớ đến ông ta và tôi tin chắc rằng ông ta có thật. Tôi tin ông ta có thật còn hơn là Thượng Đế nữa . Anh có tin một người như thế có thật không? - Chưa bao giờ tôi gặp người khách lạ như anh kể. - Bệnh nhân nằm giường bên cạnh nói - Những lần đau mê man, tôi thường gặp bà dì của tôi . Ba ta ôm một bó huệ trắng, vẫy tay ra dấu cho tôi đến gần và đưa tay cho tôi nắm. Nhưng cứ mỗi lần tay tôi sắp chạm tay bà, bà lại biến mất và tôi tỉnh dậy . - Có thể lắm - Thạnh nói - Có thể bà dì của anh cũng giống người khách lạ của tôi . Họ chỉ đến với chúng ta khi sinh mạng của chúng ta bị nguy ngập. - Không phải đâu - Người bạn nói tiếp - Bà dì của tôi có thật đàng hoàng, nhưng bà ấy đã chết vào năm 16 tuổi . Tôi chỉ biết mặt bà qua một tấm ảnh chụp để lại vì lúc bà mất tôi chưa ra đời . Nhưng không hiểu sao mỗi lần mê man ở bệnh viện này, tôi không còn mơ gặp bà ấy nữa . Bây giờ tôi chỉ mơ thấy con nhỏ sexy bán ở quán Thiên Thai . Còn anh có gặp lại người khách lạ đó không? Thạnh nằm im không trả lời câu hỏi của người bạn. Chàng không muốn tiếp tục câu chuyện để khỏi làm mất giấc ngủ của những người nằm giường kế bên. Năm nay, Thạnh đã 28 tuổi . Mười bốn năm trôi qua chưa lúc nào chàng được gặp lại người khách lạ. Chàng mới bị tai nạn xe tôi và phải đưa vào bệnh viện cấu cứu . Biết bao lần mê man khi tỉnh dậy, Thạnh đều thầm mong sẽ gặp lại người khách lạ ngày xưa đã đến thăm chàng. Thạnh tin ông ta đã không chết vì nhát dao chàng đâm và một ngày nào đó ông ta sẽ đến, dẫn chàng tới nơi mà một lần ông ta đã chỉ cho chàng thấy . "Một nơi chốn thanh thản" như lời ông ta nói . Nơi chốn mà ngày xưa chàng đã kháng cự để từ chối bước vào, nhưng nay chàng lại ước ao mãnh liệt được sống ở nơi đó. Nhưng trong suốt sáu tháng nằm ở bệnh viện này chờ đợi, Thạnh đã thất vọng chẳng thấy bóng dáng người khách lạ viếng thăm. Rời bệnh viện, chân phải của Thạnh bị cưa đến đầu gối . Người ta lắp cho chàng một cái chân giả bằng plastic rất khéo . Nếu Thạnh đứng thẳng không chống nạng trong lúc chụp ảnh kiểu, chẳng ai nghĩ chàng chỉ còn một chân khi nhìn chàng trong tấm ảnh toàn thân đó. Trái với dự đoán của người thân trong gia đình, ra khỏi bệnh viện Thạnh đã hăng say hoạt động và có vẻ yêu đời hơn trước. Trên khuôn mặt của ba chàng đã để lộ nét vui của một người hết lo âu cho con. Chàng làm việc rất cần mẫn và ông giám đốc rất bằng lòng. Những người bạn cùng Công ty cũng mến chàng vì tánh vui vẻ và sẵn lòng giúp đỡ người khác của chàng. Thạnh còn ngỏ ý với ba là chàng muốn cưới vợ. Điều mà trước đó ông đã nài ép chàng nhiều lần, nhưng chàng đều từ chối . Một cô gái làm việc cùng công ty không đẹp lắm vì có cái mũi hơi tẹt, nhưng nàng thật sự yêu chàng và muốn lập gia đình với chàng. Thạnh chấp nhận ngay tình yêu đó. Chàng không còn mộng tưởng cưới một cô nữ sinh có đôi mắt đen láy, học giỏi, con nhà giàu như xưa . Chàng cũng chẳng còn thắc mắc đến cái chân của chàng đã mất. Thạnh cũng quên luôn ước mong được gặp lại người khách lạ. * * * Một buổi chiều trời quá nóng. Tan việc ra, Thạnh rủ người yêu cùng đi hóng mát ở một đồng cỏ ngay ngoại ô thành phố. Đồng cỏ này chàng thường cùng các bạn đến ngồi nhậu lai rai mỗi khi rảnh rỗi . Thạnh và người yêu bước vào một quán lợp tranh đơn sơ có tên là Lều Mộng. Cả hai cùng ngã lưng trên một chiếc ghế dựa đôi đan bằng những sợi dây nilon trắng, xanh. Thạnh uống bia và gọi cho nàng chai cam vàng. Đồng cỏ xanh tươi với những ngọn gió mát làm Thạnh quên đi nhanh chóng những giờ làm việc mỏi mệt. Chàng châm thuốc hút và bàn với nàng về đám cưới mà họ định cử hành vào tháng tới . - Đừng bày đặt nhiều quá anh ạ. - Nàng nói - Chúng ta hãy để dành tiền còn lo những chuyện khác. - Anh muốn đám cưới của chúng ta giống như mọi người . - Chàng nói - Không thể thiếu xe hoa và tiệc mừng ở nhà hàng. Em cũng cần đặt may một áo cưới sang trọng. - Không cần phải may . - Nàng nói - Thuê được rồi anh ạ. Em chỉ mặc nó một lần trong đời . - Không phải một lần. - Chàng nói - Em phải may một áo riêng để mặc bất cứ lúc nào anh muốn em mặc. Ngay khi chúng ta đã già, anh vẫn muốn thấy em mặc chiếc áo đó. - Tụi chúng cười chết. - Nàng nói với vẻ e thẹn. - Ai cười ? - Chàng gắt. - Lũ con chúng ta . - Nàng khẽ đáp. - Đứa nào cười - chàng giơ cái nạng bằng nhôm lên - anh phang cái này vào đầu nó ngay . Chúng phải biết cái áo đó không phải là trò đùa, chính nhờ cái áo đó mà chúng mới có dịp chào đời . - Được rồi, em sẽ may một áo cưới! - Nàng khẽ đáp - Còn anh cũng nên may một bộ complet màu nâu mà anh thích. - Đồng ý - Chàng nói - Anh còn muốn chụp thật nhiều ảnh màu ở tiệc cưới để sau này lũ con chúng ta mở album ra xem chúng sẽ lác mắt luôn. Chúng sẽ thấy đám cưới của cha mẹ chúng đã không thua kém ai, dù cha chúng thua người ta một chân. Khi chàng nói đến cái chân đã mất, nàng nghĩ tốt hơn là im lặng để chàng quên nó đi . Chàng rất dễ nổi sùng khi có dịp nhắc nhở đến cái chân đã mất đó. Có tiếng còi tàu vang lên từ xa . Thạnh ngó qua ngó lại muốn biết con tàu sẽ đến từ phía nào . Một khối đen từ từ hiện ra ở phía cái chân giả của chàng. - Em ngồi đây . - Chàng nói - Anh muốn ra xem đoàn tàu . Lâu quá anh chưa nhìn thấy nó. - Ngồi đây anh cũng nhìn thấy nó mà. - nàng nói . - Anh muốn nhìn nó thật gần. - Chàng nói - Anh muốn nhìn thấy bánh xe nghiến trên đường sắt. Thạnh đứng dậy, chiếc nạng nhôm vương chân ghế rơi xuống, người thiếu nữ hơi chồm tới định cúi lượm, nhưng nàng đã kìm giữ được, ngồi im. Nàng sợ chàng sẽ chửi thề ngay khi có ai giúp đỡ chàng trong việc đi lại . Thạnh cúi lượm chiếc nạng một cách khó khăn rồi chống đi thật nhanh. Chàng bước qua cầu ván bắc ngang một con lạch nhỏ, bờ bên kia mọc đầy cỏ ống cao . Đi một đoạn nữa Thạnh mới nhìn thấy hai đường sắt đen bóng nằm lẫn trong cỏ. Chàng cúi lượm một cục đá bằng nắm tay, đặt lên đường tàu . Chàng muốn thấy cục đá bị nghiền nát kêu rạo rạo, như những ngày còn nhỏ chàng và bạn bè vẫn thường đặt đá lên đường tàu chạy, để thi xem cục đá của ai cứng hơn. Còi tàu hú lên, tài chạy sầm sập đến gần. Đầu máy xe lửa này chạy bằng dầu diesel nên chàng không còn thấy hơi khói bốc lên trắng xóa như những đám mây nhỏ. Cục đá bị nghiền nát ngay khi bánh xe đầu tiên lăn qua . Chàng lẩm bẩm: - Đồ gì yếu xìu, chịu không nổi một bánh xe . Đầu máy xe lửa chạy qua . Thạnh ngước nhìn hành khách ngồi ở toa hạng nhất, tất cả các khuôn mặt đều xa lạ với chàng. Qua cửa kính của toa thứ ba, Thạnh đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của người đàn ông đã đến thăm chàng ngày xưa . Tóc ông đã bạc nhưng khuôn mặt không thay đổi bao nhiêu nên chàng nhận ra dễ dàng. Chàng thấy đôi mắt sâu hoắm của ông có nhìn chàng, nhưng không nhận ra chàng. Thạnh hét lên: - Này ông! Này ông! Đợi tôi với . Chàng lao mình vào con tàu định nhảy lên khung cửa bỏ ngỏ, nhưng chiếc nạng nhôm vướng víu khiến chàng chậm chạp, người chàng đụng vào thành tàu và bị hất văng ra ngoài . Có nhiều tiếng la hốt hoảng của hành khách: - Ông ấy muốn tự tử! Ông ấy muốn tự tử! Và đoàn tàu vẫn thản nhiên đi qua . Khi tỉnh dậy chẳng cần mở mắt nhìn, chỉ hít thở không khí đầy mùi thuốc, Thạnh cũng biết chàng đang nằm trong bệnh viện. Chàng nghe thấy tiếng khóc dấm dứt (có lẽ của nàng), tiếng ba chàng nói chàng nhận ra ngay và tiếng đáp (có lẽ của người y tá) "Ông ấy không sao đâu . Chỉ nằm một tuần là khỏi ." Chàng chờ đợi được nghe tiếng nói của người khách lạ, nhưng bên tai chàng vẫn tiếp tục vẳng tiếng trò chuyện của ba chàng hỏi thăm y tá về các vết thương trên thân thể chàng. Thạnh chẳng còn muốn mở mắt nhìn mọi người . Chàng nằm im cố nhớ lại khuôn mặt của người khách lạ. Chàng mừng thấy nhát dao ngày xưa chàng đâm đã không làm ông ấy thiệt mạng. Ông ấy vẫn khỏe mạnh và chỉ già hơn xưa chút ít. Chàng chỉ buồn ông ấy đã không nhận ra chàng. Không nhận ra chàng, không biết ông ấy có còn ý định đến thăm chàng nữa không. "Cháu hiểu lầm tôi rồi" Người khách lạ ngày xưa đã nói với chàng "Cháu sẽ tiếc đã làm mất thời giờ một cách vô ích. Không phải lúc nào tôi cũng rảnh để ghé thăm cháu . Đành phải chờ đợi một dịp khác vậy ." Thạnh lẩm bẩm: - Quả thật mình đã làm mất thì giờ một cách vô ích. Đành phải chờ đợi một dịp khác vậy . Để quên đi thời gian chờ đợi, Thạnh mở mắt nhìn những người đang đứng chung quanh chiếc giường chàng nằm. | |||||||||
Hà Nội: Bán bàn phím bluetooth cho ipad mini mới cong Posted: 10 Sep 2013 06:09 AM PDT |
You are subscribed to email updates from Diễn đàn LÀM CHA MẸ To stop receiving these emails, you may unsubscribe now. | Email delivery powered by Google |
Google Inc., 20 West Kinzie, Chicago IL USA 60610 |